Cúc họa mi
Yêu một loài hoa bây giờ không còn là sở thích cá nhân, yêu một loài hoa bây giờ cũng phải cho đúng trend. Cho nên mới có chuyện họa mi ngập tràn face book.
G. yêu quí!
Mùa này ở Hà Nội bạn cứ hình dung họa mi tràn ngập phố. Buổi sáng từ nhà trên đường đi làm, suốt dọc các phố Lạc Long Quân, Thụy Khuê, Phan Đình Phùng, Hàng Lược, Lương Văn Can... đâu cũng có những xe đạp chở hoa đi dọc phố, rực rỡ, rung rinh mướt mát họa mi. Dọc phố Phan Đình Phùng, người ta đổ xô đi chụp ảnh với cúc họa mi, từng ôm, từng chùm, áo dài tha thướt. Chợt thấy Hà Nội bỗng trở lên thanh khiết hơn, cũng thấy lòng bỗng tạm quên đi tắc đường và khói bụi.
Có một điều rất lạ, là không biết có phải vì Hàng Lược là chợ hoa ngày tết mà ngày thường bao giờ tôi cũng thấy hoa bán rong ở khắp cả Hà Nội này không chỗ nào đẹp bằng dọc phố Hàng Lược, đó cũng có thể vì mình cảm giác như vậy, nhưng nó cũng có cái lý là hoa bán ở khu vực phố cổ cũng cầu kỳ hơn chăng?
Thực ra thì Hà Nội có nhiều loài hoa rất đặc trưng Hà Nội. Nữ nhạc sĩ Giáng Son có bài hát rất hay Hà Nội 12 mùa hoa, trong ý có kể về 12 loài hoa tượng trưng cho 12 tháng. Ca khúc thì hay nhưng mà không phải 12 loài hoa ca sĩ kể đến đều tiêu biểu cho Hà Nội. Có nhiều ca sĩ hát bài này nhưng lại cũng phải Thu Phương, vào những năm tháng khó khăn của cuộc đời khi nỗi nhớ người thân và quê hương khắc khoải trong lòng, đã hát Hà Nội 12 mùa hoa hay đến nôn nao.
Tôi không biết đối với G ký ức về Hà Nội đọng lại là điều gì, nhưng cá nhân tôi, thì cữ Hà Nội đẹp nhất không phải lúc Hà Nội đang thu mà là lúc Hà Nội vào đông. Những ngày Hà Nội chuyển gió mùa đông Bắc mới thật là Hà Nội. Lạnh co ro, phố xao xác và như rộng ra trong những làn gió bấc thổi hun hút dọc bờ hồ; hồ Tây, hồ Gươm hay hồ Thiền Quang đều mang một dáng vẻ ấy.
Thế cho nên, mỗi người có một nỗi nhớ của riêng mình, mỗi người có một mùa hoa thương nhớ của riêng mình. Trong các loài hoa Hà Nội tôi thích nhất mùa sen. Không còn bát ngát sen hồ Tây nữa, còn mấy hồ sen mạn Quảng Bá, Nghi Tàm sót lại chỉ còn là nơi chụp ảnh thôi, ăn thua gì nữa. Sen bán ở đường phố Hà Nội chủ yếu ở các nơi khác chuyển về. Nhưng vẫn đủ cho Hà Nội thơm tho suốt những ngày hè.
Ấy thế nhưng mà, dù sen hay hoa sữa không có loài hoa nào chiếm vị trí tuyệt đối không phải chỉ ngoài đường phố mà là rợn ngợp trên face book như họa mi những ngày này. Mỗi năm chỉ có một mùa, thời gian xuất hiện chỉ độ 1 tháng, có lẽ vì thế mà những bông hoa trắng mỏng manh đột ngột trở thành loài hoa được yêu thích vào bậc nhất chăng. Đương nhiên mùa nào thức nấy, mùa sen có sen, mùa cúc có cúc. Đương nhiên, tôi thích sen còn bạn tôi thích mùa hoa sấu căng mắt mới nhìn thấy trên vòm lá xanh. Nhưng ở vị trí hot trend trên face book thì không hoa nào sánh được với cúc họa mi. Vài năm vừa rồi loài hoa vụt trở thành “ngôi sao” và những cánh đồng cúc họa mi cũng trở thành dài tít tắp.
Yêu một loài hoa bây giờ không còn là sở thích cá nhân, yêu một loài hoa bây giờ cũng phải cho đúng trend. Cho nên mới có chuyện họa mi ngập tràn face book. Người ta rủ nhau áo dài, váy mấn xốn xang làm duyên làm dáng chụp ảnh với cúc họa mi, như một nét đẹp thuở đầu đông miền Bắc.
Chị em ngồi ở Sài Gòn mà nhận đường bó cúc họa mi gửi theo đường máy bay thì tha hồ xuýt xoa post ảnh.
G. yêu quí!
Cách đây vài năm tôi đã từng viết rằng thời buổi mà đến cả việc yêu thích một loài hoa cũng theo mốt, thì tất nhiên thôi sẽ có sự thay đổi trong nay mai, ai dám chắc rằng họa mi còn là trend được bao lâu nữa. Rất có thể một loài hoa khác sẽ lên ngôi. Năm nay, tôi đã có cảm giác ấy dù vẫn thấy họa mi ngập phố, thì cái cảm giác hot trend của họa mi đã đỡ đi rất nhiều. Người ta vẫn khoe ảnh họa mi trên mạng, nhưng sự cuồng nhiệt thì đã nhạt dần. Và để theo mốt thì người ta chuyển sang săn lùng họa mi kép, những bông họa mi mỏng manh mọi năm đã không còn là thời thượng nữa. Cũng là chuyện bình thường thôi, người ta không thể thích mãi một loài hoa chỉ vì để đúng trend. Sẽ còn lại những người yêu thích nó thực sự, một cách bền bỉ, mỗi năm đón một mùa cúc họa mi đến, chừng một tháng rồi tàn, chờ đến một năm sau. Thương nhớ ấy mới là thật lòng thương nhớ!
Như những người Hà Nội đi xa nhớ những món ăn, rặt Hà Nội. Không hẳn là một cái gì đó ồn ào ở trên truyền thông, những quán ăn đã có tiếng tăm nào đó. Mà đôi khi chỉ là một quán phở trong ngõ nhỏ, đến đầu phố đã thấy thơm sực lên. Tôi gọi đó là mùi của phố. Những quán phở như thế bà bán phở thuộc tính cách từng người, không cần phải nói vẫn bưng ra một bát phở chiều theo đúng ý mình. Có hôm nào đó bạn lỡ quên ví tiền, thì chủ quán chẳng những đon đả bảo cứ về đi mà còn trả hộ luôn cả tiền cốc trà của hàng nước bên cạnh.
G. thân!
Chỉ còn một tháng nữa là hết năm 2020 – năm dài đằng đẵng của cả loài người, Covid-19 trở thành bóng ma ám ảnh. Thế giới có nhiều chuyện vào năm 2020 này. Việt Nam thì vừa khó khăn vì dịch bệnh vừa bão lụt hoành hành. Nhưng đi gần hết một năm nhìn lại, chính chúng ta cũng kinh ngạc vì cái cách chúng ta vượt qua khó khăn, ở qui mô toàn cầu và ở mỗi quốc gia.
G. theo dõi trên truyền thông sẽ thấy ở Việt Nam những ngày vừa rồi các khóa học sinh cũ tổ chức họp lớp và về thăm trường cũ rất nhiều. Những ngày vừa rồi là những ngày thầy cô bạn bè cũ gặp nhau tay bắt mặt mừng. Giáo dục đã trải qua một năm học đặc biệt chưa từng có. Trường học phải nghỉ nhiều ngày vì dịch Covid-19, khó khăn đã đành. Nhưng còn có những vùng chồng chất khó khăn. Có những đứa trẻ lũ cuốn trôi sách vở. Có những đứa trẻ sau lũ đường đến trường lấm lem bùn đất. Có những thầy cô phải dọn bùn trong lớp để đón học sinh trở lại trường.
Khó khăn vô cùng, nhưng chỉ cần còn sự sống là cuộc sống sẽ lại được tái thiết. Gần hết một năm 2020 chồng chất khó khăn, bây giờ nhìn lại, chúng ta đã không chịu khoanh tay trước bất kỳ trở ngại nào. Sức sống của con người vẫn là điều kỳ diệu nhất.
G. thân mến!
Hà Nội đã mở thêm nhiều con đường mới, rộng, xa tít tắp và hiện đại. Những khu nhà ở mỗi ngày một cao hơn, choáng ngợp hơn. Nhưng chắc chắn trong ký ức những người Hà Nội đi xa vẫn còn nguyên vẹn những con đường cũ, thân thương gắn với từng mùa hoa Hà Nội.
Ngày G. còn ở đây, Hà Nội chưa có họa mi ngập phố như bây giờ. Ký ức về phố của G chưa có họa mi. Ký ức ấy có thể là một mùa hoa sữa ngồi quán cafe trên một tầng cao cùng ông nhạc sĩ Hồng Đăng, ký ức ấy của G là mùa sen hay mùa sấu? Tôi biết G có một ký ức của riêng mình mà chúng ta không cần phải gọi thành tên. Lâu lắm rồi tôi mới có một buổi ngồi quán cafe trên cao nhìn xuống hồ Gươm, bỗng thấy phố đã khác đi rồi, bởi vì góc ngồi đã khác.
Mùa họa mi vừa đến lại đã sắp hết rồi!
Chào G. nhé!
Hẹn gặp ở thư sau!