Khi ngôi nhà bỗng nhiên trở thành điểm thu hút thế giới
Đối với những cư dân sống trong những ngôi nhà nổi tiếng, đôi khi phiền phức tới nhiều hơn là cảm giác tự hào.
Bạn đã từng nhìn vào một ngôi nhà nhỏ xinh ở thủ đô London và nghĩ rằng “sống ở đó thật tuyệt” hay chưa? Nếu vậy, bạn không phải là người duy nhất. Nhưng đối với những người thực sự sống trong những ngôi nhà đó, việc bị chụp ảnh và đăng tràn lan trên mạng xã hội đã thay đổi ý nghĩa của việc sống ở một nơi đẹp như tranh vẽ.
Alice Johnston là một cư dân lâu năm của Notting Hill, khu phố nổi tiếng ở thủ đô London với những dãy nhà sơn màu pastel và là bối cảnh chính trong bộ phim cùng tên kinh điển của Julia Roberts / Hugh Grant.
Là một nhà báo, Johnston luôn có những cảm xúc phức tạp về khu dân cư được yêu thích trên Instagram của cô. Cô sống trên đường Portobello, một trong những con đường nổi tiếng nhất của thủ đô London, và đã chứng kiến tất cả những hành động từ bình thường đến ‘quái dị’ nhất để có được những bức ảnh chụp hoàn hảo.
Một lần, cô cùng một người bạn đang dắt cún cưng đi dạo, một du khách đã hỏi rằng liệu họ có thể ‘mượn’ chú chó để chụp nhanh một bức ảnh hay không. Đương nhiên họ đã đồng ý, vị khách tạo dáng với chú chó Frenchie trước một cánh cửa màu xanh nhạt và sau đó đưa 5 bảng Anh như một lời cảm ơn.
Cuộc sống riêng tư– địa điểm công cộng
Trong câu chuyện đó, mọi người đều có một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng lại luôn có một mặt tối hơn khi sống bên trong nơi mà nhiều người nghĩ là phim trường.
Johnston nói: “Tôi đã từng bị đánh thức lúc 6h sáng ngày Chủ nhật của Lễ Phục sinh bởi các thanh thiếu niên Pháp đến xin chụp ảnh bên ngoài”.
Cô kể thêm một câu chuyện khác: “Một lần khi đang thay đồ sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy có một người đàn ông lớn tuổi đang chụp ảnh hướng lên cửa sổ phòng tôi bằng iPad”. Mặc dù cửa chớp đã được đóng lại vào thời điểm đó, nhưng cảm giác bối rối trước hoàn cảnh này hoàn toàn có thể hiểu được.
Khi các ngôi nhà riêng – và những người sống trong đó – vô tình trở thành điểm thu hút khách du lịch, đương nhiên các cuộc đụng độ có thể xảy ra. Ở nhiều vùng nông thôn, người dân có thể dựng hàng rào để tránh người lạ. Nhưng đối với những ngôi nhà nằm trên các đường phố công cộng ở một số thành phố sầm uất nhất thế giới, cư dân ở đây có thể làm được gì?
Không chỉ riêng London, cư dân ở nhiều thành phố khác cũng chịu số phận tương tự, nhưng với nhiều cách khác nhau. Ở Hong Kong, một nhóm gồm 5 khu nhà ở thông nhau có biệt danh là “Tòa nhà Quái vật” đã trở thành địa điểm chụp ảnh khổng lồ sau khi được xuất hiện trong một số bộ phim của Hollywood.
Tuy nhiên cư dân nơi đây không thể phong tỏa tòa nhà do có các cơ sở kinh doanh công cộng ở tầng trệt. Chính vậy, một số người đã treo biển yêu cầu du khách phải tôn trọng phía ngoài cửa.
Một tấm biển bằng tiếng Anh và tiếng Trung do cư dân tòa nhà dựng lên có nội dung “Đây là khu đất tư nhân. Những người không liên quan bị nghiêm cấm mọi loại hoạt động (bao gồm việc chụp hình, tụ tập đông người, sử dụng máy bay không người lái và la hét,...). Chúng tôi không chịu trách nhiệm về thiệt hại tài sản hoặc thương tích cá nhân do bất kỳ lý do nào”.
Tuy nhiên, phần lớn du khách vẫn bỏ qua các biển cảnh báo hoặc đơn giản họ chỉ nghĩ đó là lời nhắn.
Johnston nói rằng một ngôi nhà màu hồng nhạt gần nơi cô sống đã trở thành một địa điểm chụp ảnh phổ biến đến mức cư dân sống ở đó đã từ bỏ việc cố gắng ngăn cản mọi người. Thay vào đó, họ đã đặt một thùng quyên góp kêu gọi mọi người đóng góp tiền cho tổ chức từ thiện để đổi lấy một bức ảnh.
Khi ngôi nhà là một mảnh ‘di sản lịch sử’
Bà của Chuck Henderson là một người yêu thích kiến trúc, đến nỗi bà đã mua một ngôi nhà ở California do kiến trúc sư người Mỹ nổi tiếng thế giới Frank Lloyd Wright thiết kế.
Ngôi nhà của bà Clinton Walker ở Carmel-by-the-Sea được hoàn thành vào năm 1951 và được chuyển giao cho Henderson cùng một số người thân của anh khi bà Walker qua đời. Không ai sống trọn vẹn thời gian phía trong ngôi nhà, nhưng họ đã thay phiên nhau sống tại đây.
Người hâm mộ kiến trúc sư Wright luôn đến từ khắp nơi trên thế giới để chiêm ngưỡng một số kiệt tác của ông. Trong khi một số, như ngôi nhà Fallingwater nổi tiếng ở Pennsylvania, là điểm tham quan quanh năm, những nơi khác vẫn là dinh thự tư nhân.
Henderson nói: “Chúng tôi phải đặt những camera an ninh quanh khu nhà sau khi chứng kiến một số vụ phá hoại khoảng sáu hoặc bảy năm trước”.
Anh giải thích: “Chúng tôi có tàn tích khổng lồ bằng gỗ của một cái cây được nhà thiết kế cảnh quan ban đầu đặt làm trung tâm của khu vườn. Ai đó đã cắt một khúc từ đó. Vết cắt rất gọn gàng, giống như ai đó đã sử dụng cưa máy để cắt”.
“Chúng tôi luôn có người đi lại xung quanh ngay phía biển báo 'tài sản tư nhân, không xâm phạm'. Chúng tôi thậm chí đã từng thấy người lạ nhảy múa trong nhà để xe. Một vài người lang thang vẫn ghé thăm bất ngờ và miễn là họ không làm gì sai, chúng tôi không cố gọi cảnh sát”.
Đi đến một thỏa hiệp
Khi phải sống ở một địa điểm quá nổi tiếng, một số người đang cố gắng đánh giá những mặt tốt và điểm tiêu cực. Johnston vẫn luôn cố gắng gây thiện cảm với những du khách đến thăm quê hương cô, nhớ lại rằng cô thích chụp ảnh ở những khu phố lịch sử như Marais ở Paris và Alfama ở Lisbon như thế nào.
Trên thực tế, gần đây cô đã tìm thấy những bức ảnh của mình khi còn là một thiếu niên đi chơi tại Lễ hội Notting Hill, nhiều năm trước khi cô tự mình chuyển đến sinh sống tại đây. “Tôi thích đi du lịch, vì vậy tôi phải thấu hiểu khi mọi người đi du lịch đến nơi tôi sống, và tôi cảm thấy may mắn vì nơi đây đủ tuyệt để thu hút thế giới muốn đến nơi tôi sống”.
Henderson và những người thân của anh đã đi đến một số thỏa hiệp để cho phép những người yêu thích kiến trúc được chiêm ngưỡng ngôi nhà trong khi vẫn duy trì sự riêng tư của gia đình.
Ngoài ra, họ sẽ mở cửa ngôi nhà cho công chúng một ngày trong năm để quyên góp cho Hiệp hội Di sản Carmel địa phương. Vào năm 2021, 657 người đã đến mua vé và tham quan công trình kiến trúc. Henderson vui vẻ: “Đối với chúng tôi, đó là một niềm vui to lớn khi có thể chia sẻ ngôi nhà, thấy nhiều người vui vẻ và hào hứng với nó”.