Lãng đãng đêm đông Hà Nội
Bất chợt thức dậy khi đêm đã sâu lắm. Thốt nhiên, tôi nhớ đến ngày mình còn đi học.
Lúc đó, mới từ quê ra, vẫn nghe mọi người nói rằng Hà Nội đẹp nhất khi về đêm, chúng tôi rủ nhau khám phá cho bằng được. Thế là một nhóm khoảng chục đứa, khăn áo đạp xe trong đêm, vòng vèo qua các phố, mắt tròn mắt dẹt nhìn đèn điện sáng tưng bừng từng ngõ ngách, khác xa với khung cảnh đêm hôm tối tăm, um tùm cây cối ở quê.
Chỗ nào cũng thấy lung linh, chỗ nào cũng thấy hiện đại, nhà cửa san sát, người xe chạy ào ào, chả bù ở quê, rét như thế này, rủ nhau chui vào chăn từ chập tối.
Rồi người xe cũng thưa dần, đến lúc chỉ còn chúng tôi, sương mù và ánh đèn trên phố. Hơi thở buốt khói, bàn tay lạnh cóng, ghế đá ven Hồ Gươm, hồ Tây cũng ướt đẫm sương giá, vậy mà trong lòng đứa nào cũng ấm sực như có sẵn lò than hồng ở trong.
Ngồi nhìn mặt hồ lãng đãng khói sương, có đứa cất giọng hát bài “Đêm mùa đông Hà Nội" của nhạc sĩ Hoàng Phúc Thắng: "Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mơ/ Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc/ Ơi đêm mùa đông, Hà Nội buông hơi thở/ Hà Nội ơi đêm mùa đông, Hà Nội thức trong mơ".
Vậy là mình đã chạm tay vào Hà Nội, được sống trong Hà Nội thật rồi, được xênh xang áo mũ trong phố phường Thủ đô thật rồi. Với những đứa vừa rời khỏi ghế nhà trường phổ thông, Hà Nội chính là ước mơ vĩ đại, ước mơ lớn nhất trong cuộc đời lúc bấy giờ.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên được cái đêm đi xuyên Hà Nội, trở về trên tay đứa nào cũng một ôm hoa đẫm sương gió Quảng Bá ấy. Thở phào vì chẳng có chuyện chẳng may xảy ra trước khi lăn vào chăn ngủ đến tận quá trưa.
Nhưng, đó cũng là đêm duy nhất chúng tôi được sống gần như trọn vẹn với Hà Nội, còn những khi thức thâu đêm suốt sáng trong kí túc xá hay chờ tàu, chờ xe đi công tác, đi chơi sau này, dường như mỗi lần, tôi chỉ chạm vào một lát cắt rất bé của Hà Nội.
Những lát cắt ấy, một cách rất tự nhiên, qua năm qua tháng cứ bồi tích trong người, đến một lúc nào đó, bất ngờ hiện lên trong ký ức, khiến mình thấy nó như một phần rất nhỏ bé nhưng rất diệu kì, như một phần cơ thể không thể tách rời của mình vậy.
Nhiều người bảo, Hà Nội không phải là thành phố thức về đêm. Dù đêm Hà Nội bây giờ cũng ngày một lung linh rực rỡ đèn hoa. Và ngành du lịch thì mở thêm những tour đêm để hấp dẫn du khách xa gần.
Có cảm giác đêm Hà Nội lung linh nhưng vẫn có gì đó rất… chừng mực. Nghĩa là, muộn nhất cũng khoảng 12h đêm, khi cái rét mùa đông càng trở nên lạnh giá, thì đường phố có lung linh vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Muốn dừng lại, muốn trở về nhà cuộn tròn trong chăm ấm.
Vào một đêm mùa đông như bây giờ, đi trong khuya đêm Hà Nội, cái lạnh sẽ thấm qua má, qua môi, qua những ngón tay, thấm qua cổ áo...
Nhưng dù lạnh thì lạnh, rất nhiều người thích cái gió buốt, cái sương mù không biết từ đâu đến, từ đất lên hay từ trời thả xuống, từ lòng hồ bốc lên hay tỏa ra từ quầng đèn đường vàng nhạt mà vương lên tóc, lên vai, in sâu vào tâm trí đến thế.
Và có người lại khẽ hát: “Đêm mùa đông đi trên con đường quen/ Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ/ Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ?/ Nhẹ nhẹ ru đêm mùa đông, Hà Nội ơi...”.
Bất chợt đâu đó vẳng lên tiếng rao “xôi nóng, bánh khúc đê ê ê…” cũng khiến bạn thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều.
Tiếng còi tàu đâu đó phảng phất, tiếng gió mùa đông bắc cuối mùa lật phật trên các nóc nhà. Bên kia, con mèo nhà ai đang kêu meo meo cào cửa... Đẩy khẽ tấm rèm, trên các mái nhà lô nhô, ngôi sao mai đã lấp lánh rồi.
Một đêm Hà Nội sắp trôi qua, tôi cố nán thêm chút nữa. Tối mai, tôi biết mình sẽ trằn trọc, để cảm nhận thành phố nơi tôi đến, để thấy, lại nhớ một "Hà Nội thức trong mơ" đến quay quắt.