Loài hoa gọi tiết giao mùa
Cuối tuần, một đợt không khí lạnh tràn về. Suốt đêm nằm nghe gió thổi luồn qua các tán cây, qua mái hiên mà lòng hồi hộp, xen lẫn vui mừng. Bởi gió về, gió giao mùa bao giờ cũng mang đến những điều mới mẻ.
Hàng năm vào cữ này đã thấy hoa loa kèn tràn sắc trắng và hương thơm thanh khiết của mình ra khắp phố. Năm nay thời tiết khô hanh, nhiều người gần như quên đi nỗi mong đợi rất Hà Nội ấy. Thì đây, đợt gió mùa này dường như đã kéo cả mùa hoa loa kèn về theo. Trong cơn gió lạnh sáng nay, tôi đã thấy nhiều chuyến xe chở loa kèn ngược xuôi trong phổ cổ.
Một bà cụ lưng còng, tóc bạc, khuôn mặt đã in rất nhiều dấu năm tháng chợt bừng lên khi thấy cô hàng quen của mình đỗ trước cửa nhà trên phố Hàng Buồm. Bà nâng niu từng bông hoa, tẩn mẩn chọn lựa kĩ càng rồi nhẩn nha cắm từng cành vào cái lọ đã được dùng riêng cho loại hoa này suốt mấy chục năm qua. Bà cụ bảo, năm nào cũng hồi hộp chờ được cắm lọ loa kèn đầu tiên của mùa, như chờ đợi người yêu đến thăm nhà thời thiếu nữ.
Dù nắng, dù mưa, ốm đau hay vui buồn, thói quen ấy trong bà chưa bao giờ thay đổi. Nhìn bình hoa là như được gặp lại những năm tháng đã qua trong cuộc đời mình. Chỉ đến khi bà về trời hoặc không còn sống ở Hà Nội nữa, thì bà mới thôi chờ đợi.
Còn tôi, mỗi khi nhìn một bình hoa loa kèn, nhất là khi nó được cắm trên tầng 2 của một ngôi nhà cổ có cửa sổ nhìn xuống phố thì tôi cảm nhận rằng, hầu như chưa có một loại hoa nào gắn với Hà Nội mật thiết đến thế. Cho dù có lẽ, loa kèn không được sinh ra ở xứ này. Cho dù, Hà Nội còn rất nhiều loài hoa khác như đào Nhật Tân, như lay ơn hay thược dược…
Suốt từ thuở các thiếu nữ còn mặc áo dài không chiết eo, đeo kiềng bạc và mái tóc thì vấn nhẹ trước trán, cặp hờ sau vai, khoác chiếc làn trong đó có những bông hoa lấp ló phía trong, thả từng tiếng guốc nhỏ thanh trên vỉa hè hay thời hiện đại, các cô, các chị váy ngắn, buộc hoa sau những chiếc xe máy đắt tiền chạy hối hả trên phố thì hoa loa kèn vẫn có gì khác đâu.
Vẫn cái dáng hoa vươn cao kiêu hãnh, với màu trắng xanh thon thon. Và cái chính là, mỗi năm loa kèn chỉ có một mùa, nở dồn đập trong những tháng cuối xuân đầu hè mà thôi. Ai mải mê chơi, mải mê làm, đến khi ngẩn người ra, hoa chỉ còn lại chút hương vương sót. Đành ngậm ngùi chờ đến mùa sau.