Em thấy không, tất cả đã xa rồi…
Ba năm trước, ngày 20/4/2021, thông tin nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đột ngột qua đời ở tuổi 69 khiến nhiều người không tin đó là sự thật. Thế nhưng, ngay sau đó, thông tin từ những người thân của thi sĩ tài hoa đã xác nhận điều đó.
Bây giờ, Hà Nội cũng đang ở cữ tháng 4. Những con phố thân quen với thi sĩ Hoàng Nhuận Cầm vẫn thế, chỉ vắng bước chân liêu xiêu của nhà thơ.
Bạn bè vẫn thế, nhắc nhớ tới Hoàng Nhuận Cầm mỗi khi có dịp tụ lại đâu đó. Và thơ Hoàng Nhuận Cầm vẫn vang lên, chỉ khác là không phải bằng cái giọng đọc mãnh liệt của chính người viết ra những câu thơ máu thịt ấy.
Hoàng Nhuận Cầm là con trai nhạc sĩ Hoàng Giác. Cái tên “Hoàng Nhuận Cầm” được ông nội đặt cho, có nghĩa là “Cây đàn vàng”, như một sự gửi gắm mong ước ông sẽ trở thành nhạc sĩ giống cha. Thế nhưng, thi ca đã có sức hấp dẫn riêng, và trái tim thi sĩ của Hoàng Nhuận Cầm đã neo đậu ở “bến thơ”.
Cũng có thể, những năm tháng học khoa Văn (khóa 15) của Đại học Tổng hợp Hà Nội, nhất là thời gian nhập ngũ, chiến đấu ở mặt trận Quảng Trị… đã khiến Hoàng Nhuận Cầm muốn dùng thi ca để tỏ bày những cảm xúc, những câu chuyện của đời mình…
Sau này, có lần Hoàng Nhuận Cầm quả quyết: “Tôi mê thơ đến muốn chết và say điện ảnh đến phát mệt. Cả hai tạo thành tình yêu cuộc sống, có lẽ đó là tất cả quá trình cống hiến văn học của tôi”.
Nhà thơ Nguyễn Sỹ Đại từng nhận xét: “Tôi nể phục Hoàng Nhuận Cầm là một người lao động. Đọc và viết, viết và đọc... không ngừng. Làm việc đến kiệt lực. Tâm hồn anh là một tấm pha lê trong suốt, không có gì ngoài tình yêu Tổ quốc và thơ ca. Và thơ ca cũng là Tổ quốc của Cầm. Tôi cho rằng, trong thời kỳ hiện đại, đây là một người Hà Nội nhất trong thơ, Hà Nội trong sự cao sang trong trẻo, như mặt nước Hồ Gươm chưa vấy đục bao giờ”.
Trong những tập thơ Hoàng Nhuận Cầm đã viết và đã xuất bản, có nhiều bài thơ hay, được học sinh, sinh viên chép vào sổ tay. Đó là những bài thơ gắn với những kỷ niệm của tuổi trẻ, tình yêu với một giọng thơ trẻ trung, sôi nổi: “Chiếc lá đầu tiên”, “Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu”, “Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến”, “Viên xúc xắc mùa thu”… Nhân kỷ niệm 3 năm ngày mất của thi sĩ Hoàng Nhuận Cầm, cùng đọc lại những vần thơ của anh được nhiều người nhớ.
Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!"
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.
Viên xúc xắc mùa thu
Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng
Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bẩy mầu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.
Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm
Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!
Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.
Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.
Sẽ tan đi những thành phố bẩy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.
Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.
Nỗi buồn để sống
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng nay ra ngồi mép sông Hồng
Bãi ngô non vẫn còn nguyên vẹn đó
Ai biết mình vừa mất mát gì không.
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như trưa nay bất chợt trận mưa rào
Những giọt mưa không làm tôi ướt áo
Chỉ ướt sũng hồn - chả biết tại vì sao.
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như chiều nay thảng thốt gọi một người
Một người bạn đã lâu rồi mới gặp
Đứng bên đường - như kẻ dại nhìn tôi.
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như tối nay tìm đến giữa sân trường
Con bướm trắng đã về nơi chín suối
Cỏ chọi gà ngơ ngác một mùi hương.
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như đêm nay - mình đọc lại thơ mình
Những câu thơ viết trong thời trận mạc
Thêm một lần - thấm thía nghĩa hy sinh.
Tôi có đủ nỗi buồn để sống
Như sáng mai lại thêm một nỗi buồn
Một nỗi buồn lẽ ra không nên có
Nhưng nếu không buồn
có lẽ
lại buồn hơn...
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...
Cho phượng năm xưa
Một buổi chiều không có người để yêu
Một buổi chiều không có người để ghét
Một đám ma không biết ai vừa chết
Nhiều buổi chiều ta đã mất tên nhau.
Một đám mây trong suốt đến không màu
Một đám cháy không thấy hình ngọn lửa
Một ngôi nhà chưa bao giờ khép cửa
Một con đường ta biết với em thôi.
Và bài ca không cần hát ra lời
Tiếng chim hót ngay trên nòng đại bác
Một ánh mắt không thể nào đổi khác
Phượng vẫn hồng như máu những năm xưa...