Tim mình chật chội

Võ Hồng Thu 20/04/2018 09:00

Nhưng thực ra mình có muốn rúc vào cái kén ấm áp như một người đàn bà bình thường không? Chính Nguyên cũng không muốn trả lời rõ ràng câu hỏi đó. Ít nhất là lúc này.

Tim mình chật chội

Hàm và Hạnh Nguyên quyết định chọn khu resort 5 sao nép bên biển Hội An này.

Tháng tư khu nghỉ dưỡng nào cũng đặc kín người vào dịp nghỉ lễ, bởi vậy hai người quyết định đi luôn vào đầu tháng, lại giữa tuần.

Hàm sẽ bay vào Đà Nẵng chuyến 10 giờ sáng. Còn Hạnh Nguyên đã rời Hà Nội từ 8 giờ. Cả hai tuân thủ giao ước ngay từ ban đầu, khi cùng ngã vào cuộc tình này. Không bao giờ rước đèn trước mắt thiên hạ. Hồ sơ tình ái cần sạch tinh. Đơn giản vì Hạnh Nguyên là người của công chúng.

Làm thủ tục check-in ở quầy lễ tân, Hạnh Nguyên có hơi chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh một cặp đôi ríu rít nhận phòng. Cô gái thong dong ngồi ngả nửa người trên chiếc ghế da rộng, tay đỡ hờ hững ly nước dưa hấu nhân viên khu resort vừa lễ phép mang tới.

Mắt cô ấy không rời người đàn ông của mình đang trao đổi gì đó với nhân viên lễ tân. Rồi người đàn ông tiến đến ngồi cạnh cô ấy.

Lập tức cô gái đặt vào tay anh ta ly nước dưa hấu mát lạnh. Anh ta ngửa cổ làm một hơi cạn luôn, nét mặt giãn hẳn. Mắt cô gái tiếp tục đeo bám anh ta.

Yêu thương và sở hữu. Hạnh Nguyên ngồi một mình ở ghế bên này, yên tâm theo dõi từng cử chỉ của cặp đôi qua cặp kính sẫm màu, không sợ bị cho là thô lỗ.

Cái cách họ sở hữu hạnh phúc Nguyên sẽ bao giờ có được? Với người của công chúng đời tư không ngớt bị làm phiền. Hạnh Nguyên có cảm giác sự soi mói của truyền thông thời nay khiến người ta khó mà sống bình thường được.

Đôi khi cô ước mình có thể trút gánh nặng làm người nổi tiếng, cho ai đó mang giùm. Nói theo tư duy thông thường thì đó là cái giá của sự nổi tiếng.

Nhưng thực ra mình có muốn rúc vào cái kén ấm áp như một người đàn bà bình thường không? Chính Nguyên cũng không muốn trả lời rõ ràng câu hỏi đó. Ít nhất là lúc này.

Nhận lại va li do nhân viên khu nghỉ dưỡng đẩy đến tận phòng, Nguyên cứ thế để nguyên quần áo gieo mình lên giường.

Cô còn hai tiếng một mình, đấy là trong trường hợp máy bay không bị delay. Cô sẽ làm gì trong hai giờ chờ đợi?

Căn phòng rộng thênh thang này không phải nhà cô, nơi cô bất cứ lúc nào cũng tìm ra một cái gì đó để dọn dẹp. Hoặc đơn giản chỉ là thay đổi vị trí của một bức tranh, một cái bình gốm.

Bạn gái nhận xét Hạnh Nguyên luôn gắn với hình ảnh trong tay cầm một cái giẻ. Cô luôn làm họ buồn cười vì điều đó. Thật chả giống với hình dung của người đời về cuộc sống phía sau sàn diễn của một người nổi tiếng.

Nguyên uể oải đi treo váy áo vào mắc để sẵn trong tủ. Tâm trí lênh đênh bám theo kỷ niệm, cô bật cười nhớ lại sự ghen tị của đám bạn gái khi cô show hàng, tả cảm giác khi cùng người yêu dìm mình trong bồn tắm. Rồi anh ấy tỉ mỉ xoa sữa tắm mọi ngóc ngách cơ thể cô.

Các cô ấy gần như rên lên khi nghe Hạnh Nguyên thì thào : Mình không thể quên được cái cảm giác khi anh ấy kỳ lưng cho mình, rất là cống hiến.

Gần như mình muốn anh ấy ngay lập tức. Bạn gái làm sao biết được cảm giác hạnh phúc ấy trôi nhanh chả khác gì lớp bong bóng xà phòng.

Làm sao họ biết Hạnh Nguyên có khoái cảm muốn làm đau họ. Dù là vô thức nhưng điều đó có giúp làm dịu đi nỗi chạnh lòng sâu kín của cô. Hạnh Nguyên tin là mình sinh ra với một ngôi sao chiếu mệnh khác thường.

Cô không thích hợp để làm một người đàn bà hưởng sướng trong một mái ấm chật hẹp, dù rất nhiều khi rõ ràng là cô thèm muốn điều đó. Từng người tình đến rồi lại đi vì không chịu nổi sự mặc cả kỳ dị của cô.

Duy có Hàm là có vẻ chịu đựng được, tuy không rõ là trong bao lâu. Anh hiểu cô là một thứ đẹp đẽ mà anh không thể mất vì không sở hữu. Nhưng lại không thể rời xa.

Yêu nhưng không cưới. Cũng không được công khai. Ngặt nghèo là thế nhưng cũng có hấp lực riêng, tựa như hương tình quyến rũ anh chỉ có thể tìm thấy ở cô. Tạm thời là thế.

******

Tim Hạnh Nguyên muốn nhảy khỏi lồng ngực khi mobile hiện số của anh. Như vậy là anh đã rất gần cô, chỉ cách có một cánh cửa phòng.

Đó lại là một quy ước khác của họ. Không bao giờ người đến sau bấm chuông hay gõ cửa, đề phòng có sự nhầm lẫn. Người đến trước sẽ quan sát qua mắt thần, khi có tín hiệu từ mobile.

Cô không nhớ là mình đã ra mở cửa như thế nào.Và anh đã ôm thốc lấy cô, bắt đầu từ đâu. Lý trí của cô chỉ hơi trở lại khi anh giật tung áo choàng bông, vùi mặt vào bộ ngực đang căng lên nóng rực mà nghiến ngấu.

Anh đáp lại những cái đẩy ra đầy chiếu lệ của cô bằng những nụ hôn mạnh, như dứt da dứt thịt. Giữa những vò xoắn thô bạo anh hổn hển tra khảo cô: Em cũng đang muốn thế này phải không? Nếu không sao lại trần truồng chỉ khoác mỗi áo choàng thế này ? Hạnh Nguyên yếu ớt đáp: Vì em đang định tắm, chờ anh lâu quá.

Nhưng cô làm sao qua mắt nổi người đàn ông đã thuộc cô đến từng mi-li-mét, không chỉ thể xác. Anh luôn đọc đúng tâm trạng cô, thậm chí đón lõng từng lời nói, hành động của cô.

Thâm tâm, Hạnh Nguyên biết rằng không phải Hàm mà chính cô mới là người khó có can đảm rời xa mối quan hệ này.

Anh, người duy nhất thưởng thức được trọn vẹn cô - một đám mây vẩn vơ, đúng như cách cô muốn.

Cô bao giờ cũng yêu vẻ phóng túng, vẻ như hơi bất trắc nơi anh. Như bây giờ, khi anh vội vã ập vào cô khi cánh cửa phòng vừa khép lại. Như thể lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Như không thèm biết trước mặt họ còn cả vài đêm ân ái.

*******

Hạnh Nguyên biết Hàm phải đè nén mong muốn có thực của anh. Để chiều theo cái quy định gàn dở của cô. Hoặc là mất cô. Hoặc là được bên cô.

Hạnh Nguyên luôn khuyến khích anh rằng có người để mình thích mới là khó, còn người thích mình thì chỉ cần chút hoang tưởng là tìm ra được.

Sợ nhất là không tìm được một cành cây để buộc dải lụa tình yêu của ta vào. Yêu ai đó là mình đang được nhận chứ đừng nghĩ rằng là mình đang phải hiến dâng. Hàm ngẫm nghĩ thấy cũng có lý.

Nguyên nhớ hồi còn bé theo cha đến một ngôi nhà vườn tuyệt đẹp ở ngoại thành.Khi lên tầng hai của ngôi nhà đó, cô ngỡ ngàng nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ thấy một hồ nước xanh biêng biếc.

Cô hỏi chủ nhà: Cái hồ kia cũng là của nhà bác ạ? Đáp lại cô là một chuỗi cười sảng khoái: Thì cũng coi như vậy đi. Cái gì ở trong tầm mắt ta đều là của ta, dù nó không là của ta.

Triết lý ấy cứ theo mãi trong Nguyên như một cái dằm trong óc. Nguyên sẽ mãi mãi là một hồ nước xanh trong mà Hàm hay ai đó sẽ nhìn thấy mỗi buổi sáng khi mở cửa sổ. Vậy chưa đủ sao?

Hạnh Nguyên chưa một lần cho ai biết cảm giác của cô khi hình dung người tình say đắm của thời hiện tại trong những bộ pijama mặc ở nhà rất thiếu cá tính, hoặc là trong bộ đồ thể thao nhờ nhạt cô vẫn thường nhìn thấy ở vô số đàn ông trong khu chung cư.

Dù là chung cư cao cấp nơi có căn hộ sang trọng của cô. Cô cũng không muốn phải nhìn người đàn ông của mình sau những rong ruổi chinh chiến, viên mãn trong tổ ấm của riêng mình sau bữa cơm tối ngon miệng ngồi chĩnh chệ xỉa răng tanh tách hay xúc miệng òng ọc. Rồi ngả người ngủ quên trên sô-pha khi đang xem một giải golf nào đó, mồm há hốc.

Mọi sự yên ổn trong cái nhịp đều đều sẽ làm tha hóa con người. Nếu hàng ngày người ta đi trên một chiếc xe êm ru, mát lịm hẳn là sẽ rất háo hức với một tour du lịch mạo hiểm với xe jeep mui trần băng qua suối đá ngất ngưởng gập ghềnh, gió thổi ù ù bên tai, nước bắn tung tóe ướt váy trong một chuyến thám hiểm đường rừng.

Thật tệ, gương mặt khác của hạnh phúc là cũ nhàm. Hormone đắm say cũng chỉ có thời hạn nhất định kia mà. Hạnh Nguyên run rẩy nghĩ đến cha cô, người đã tha thiết viết trong một cuốn sổ mà cô vô tình đọc được khi chưa kịp thành thiếu nữ những hàng chữ mở đầu bằng: Em…

Phải khá lâu sau đó, cô mới hiểu EM và mẹ của cô là hai người khác nhau. Khi cô chứng kiến mẹ mếu máo kết tội cha và cha bỏ đi và mẹ lại nhiều đêm không ngủ mong cha quay về.

Khi còn bé cô cũng kết tội cha. Nhưng càng lớn, cô càng thông cảm với ông hơn. Cô hiểu rằng tình yêu là không thể cố gắng.

Cha có những hoài bão và khí chất đương nhiên mẹ không chia sẻ được, cũng không thưởng thức được. Và cả hai lại không thể sống được theo kiểu một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng.

Liệu mình có ích kỉ quá không? Liệu có ai chấp nhận cho cô mãi mãi là một hồ nước phía sau khung cửa?

(0) Bình luận
Nổi bật
    Tin mới nhất
    Tim mình chật chội