Thơ Phan Thị Thanh Nhàn
Tượng đẹp như cô gái quê
Vạt nâu áo vải bay về phía ai
Vành khăn nghiêng xuống bờ vai
Môi hồng chúm chím nụ cười trang nghiêm
Ngôi chùa nằm giữa đồng chiêm
Sáng bừng vẻ đẹp rất duyên rất đời
Tượng thiêng mà thắm tình người
Ôi - cô gái nhỏ tự thời xa xăm...
Dáng ai thanh thản chuyên cần
Người thon, dáng ngọc sâu đằm niềm vui
Bàn tay ai tạc nên người
Với tình yêu tự bao đời sáng trong
Tươi non giản dị nâu sồng
Mà nghiêm trang đứng thong dong đợi chờ
Tôi như người của ngàn xưa
Đi xuyên cõi Việt, bây giờ gặp em...