Theo bản báo cáo tài chính mới được Công ty cổ phần bóng đá Việt Nam (VPF) công bố, chi phí mà VPF chi cho 3 mùa giải 2015, 2016 và 2017 lên tới gần 400 tỷ đồng, còn mức thu cũng tương đương con số này. Tiêu nhiều, trong khi số tiền mà VPF kiếm được trong 3 năm, thậm chí còn thua cả một đội bóng ở Thái Lan trong một mùa giải. Đó là một thực tế bi đát của bóng đá Việt.
Doanh thu của đương kim vô địch Thai League 2017 hơn cả 1 nhiệm kỳ 3 năm VPF. Cụ thể, CLB Buriram United đã đạt doanh thu 600 triệu baht (tương đương 417 tỷ đồng) trong năm 2017. Nhìn mức thu nhập của Buriram United trong 1 năm so với những con số báo cáo tài chính nhiệm kỳ 2 giai đoạn 2014-2017 của VPF, mới thấy bóng đá Việt Nam còn “hít khói” Thái Lan dài về khoản kiếm tiền.
Nguồn thu chính của Thái League là bản quyền truyền hình, trong khi ở Việt Nam miếng bánh này vẫn chưa được khai thác triệt để. Người hâm mộ không chỉ ít tới sân, mà cũng ít quan tâm trên sóng truyền hình.
Tại Thái Lan, BTC Thái League có hợp đồng bản quyền truyền hình trị giá 4,2 tỷ baht (tương đương 2730 tỷ đồng) từ TRUE, với thời hạn từ năm 2017-2020. Điều này giúp doanh thu của các CLB tại giải đấu số 1 Thái Lan tăng lên 2,5 lần từ bản quyền truyền hình so với trước đây. Nhiều đội bóng chỉ cần được trả tiền bản quyền truyền hình, cũng đã “sống khỏe”, chưa kể bán thương hiệu, quảng cáo, quần áo thi đấu, vé vào sân…
Nhìn nước láng giềng để thấy V-League là cỗ máy đốt tiền số 1, nhưng lại không có một chiến lược kiếm tiền thực sự chuyên nghiệp. Vì sao nói V-League là cỗ máy đốt tiền, hãy nhìn vào những con số dưới đây:
Theo bản báo cáo tài chính của VPF trong năm 2017, rất nhiều những khoản chi khiến ai nhìn cũng phải choáng váng. Đáng chú ý, VPF chi 137,5 tỷ đồng cho “chi phí trao đổi sóng truyền hình”, một khái niệm khá trừu tượng, khi V-League đã bán được bản quyền từ nhiều năm trước khi VPF ra đời, dù không nhiều.
Chưa hết, tổng số tiền phụ cấp và chi phí đi lại, lưu trú của thành viên BTC các giải bóng đá chuyên nghiệp Việt Nam (V-League, hạng Nhất quốc gia và Cúp Quốc gia mùa giải 2017, Ban Kỷ luật, Ban Trọng tài, giám sát và trọng tài) là 54 tỷ đồng.
Như vậy có thể nhẩm tính dễ dàng chế độ cho một ê kíp bao gồm giám sát và các trọng tài là 38 triệu đồng/trận đấu V-League (8 triệu cho trọng tài chính và 6 triệu cho các trợ lý trọng tài và giám sát). Tiền di chuyển và lưu trú khoảng 24 triệu đồng, suy ra, VPF phải chi tầm 60 triệu /trận x 182 trận (V-League) = 10,92 tỷ.
Tính tổng 3 mùa giải từ 2015 đến 2017, VPF đã phải chi gần 400 tỷ đồng cho các hoạt động. Nhìn vào những con số thực tế từ bản báo cáo tài chính nhiệm kỳ 2 của VPF trong vòng 4 năm từ 2014 tới 2017 dễ dàng nhận ra việc VPF đã bỏ ra chi phí nhiều hơn con số thu về.
Theo đó, khi nhiệm kỳ kết thúc vào ngày 3-12-2017 thì con số thu về nhỏ hơn doanh thu đề ra khá nhiều. Sau 4 năm VPF chỉ thu được 395,8 tỷ đồng, đạt 92% kế hoạch đề ra nhưng chi phí lại là 397 tỷ đồng.
Nhưng điều đáng nói là số tiền trên VPF vẫn chưa thể thu về đúng với con số 395,8 tỷ đồng mà thực tế số tiền thu về mới chỉ đạt 58,9 % khi nhiệm kỳ 2 đã kết thúc và năm 2017 cũng sắp khép lại. Thậm chí số tiền thu về trong năm 2017 là 112 tỷ đồng, con số này còn giảm hơn 65 tỷ so với 177 tỷ của năm 2016.
Ở nhiệm kỳ mới (2017-2020), ông Trần Anh Tú đã chính thức thay ông Võ Quốc Thắng đảm nhận vai trò Chủ tịch HĐQT VPF. Nhiệm vụ đầu tiên và cũng là thách thức lớn nhất của tân chủ tịch VPF là kiếm tiền tài trợ để V-League 2018 khởi tranh đúng kế hoạch.
Rất nhiều khó khăn đang chờ người đứng đầu VPF, bởi nhà tài trợ Toyota sẽ chia tay sau 3 năm gắn bó. Trong khi đó, bài toán về bán bản quyền truyền hình, bán vé vào sân, vẫn vô cùng nan giải. Riêng mục tiêu kiếm tiền từ bán thương hiệu, hình ảnh, quần áo, đồ lưu niệm, đã từ lâu các đội bóng Việt Nam không có khả năng khai thác, làm cho có.