Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với nhà văn Nguyễn Huy Thiệp dễ cách đây đã gần 30 năm. Hồi ấy, tôi, một phóng viên trẻ của Báo Quân đội Nhân dân, nghe theo lời khuyên của ông bạn đồng niên, đồng đội Ngô Tự Lập (nay là nhà văn, tiến sĩ, nhạc sĩ) đã cùng dịch giả Đăng Bảy của Báo Văn Nghệ, lặn lội vào xóm Cò làng Khương Hạ chung mua một mảnh đất bằng số tiền còm mà hai vợ chồng tôi khi ấy chắt bóp được. Tình cờ mảnh đất ấy lại nằm ở cạnh nhà Nguyễn Huy Thiệp. Thế là tôi được quen anh, một thời gia