Tôi vừa đọc bài thơ “Ghi chép lúc nửa đêm” của nhà văn Nguyễn Văn Thọ (Thọ Muối) trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội, số gần đây. Nhớ khổ cuối: “Ngồi bên bạn vài giờ / tôi học thêm… lặng im / trước những nỗi niềm không thước nào đo đếm được / con người!”. Muốn chạy đến bên ông để được cùng ông học “lặng im”, bởi đó cũng là sự ngộ giác ở cõi người.