Bưu phẩm hôm nay đặc biệt. Thục Vy nhận được một cuốn sổ dày, trong đó dán những bài báo về cô trong cả mấy năm qua. Có những bài thậm chí cô còn chưa được đọc. Những bài báo trên báo điện tử người gửi còn tỉ mỉ chụp lại, chiếm đến già nửa.
A lô ca sĩ Thục Vy phải không ạ? Chị có một bưu phẩm nhé. Chị có nhà không để em mang đến?
Vâng, anh đến luôn đi ạ. Khoảng nửa giờ nữa tôi có việc phải đi rồi. Mà thư ai gửi đấy ạ?
Của Nguyễn Thị Hoài Anh chị ạ.
Hoài Anh nào nhỉ? Thục Vy lục trong trí nhớ, không thể tìm thấy một gương mặt nào gắn với cái tên đó. Thỉnh thoảng cô vẫn nhận được những món quà bất ngờ như vậy. Cú điện thoại đầu ngày khiến Thục Vy cảm thấy vui vui. Ngắm mình trong chiếc gương ở bàn trang điểm, cô hài lòng. Làn da chưa có phấn vẫn ửng hồng. Dấu hiệu của một đêm ngủ ngon. Nghề ca sĩ duy trì những đêm ngủ trước 12 giờ là khó nhưng Thục Vy không cho phép mình thức thâu đêm triền miên. Và cho dù có ngủ muộn đến thế nào, ngày vẫn bắt đầu với cô bằng một giờ tập Yoga. Thả lỏng thân thể. Thả lỏng tâm trí. Tập trung vào hơi thở, kết nối hơi thở với từng chuyển động… Không dễ để làm được như thế nhưng Vy đã thực hiện được. Cô bây giờ giống như con nghiện Yoga. Những lần lưu diễn cô vẫn phải tự tập mỗi lúc có thể, mới cảm thấy ngày không thiêu thiếu một điều gì đó.
Bưu phẩm hôm nay đặc biệt. Thục Vy nhận được một cuốn sổ dày, trong đó dán những bài báo về cô trong cả mấy năm qua. Có những bài thậm chí cô còn chưa được đọc. Những bài báo trên báo điện tử người gửi còn tỉ mỉ chụp lại, chiếm đến già nửa.
Fan cuồng nào đây? Thục Vy càng lúc càng thích thú. Nghề đem lại cho cô những hưng phấn bất ngờ. Thật tuyệt vời khi người ta là một danh ca. Vy khe khẽ hát trong một cảm giác lâng lâng tự ve vuốt. Giở đến cuối cuốn sổ, cô thấy một phong bì trắng, bên ngoài có hai chữ: Gửi em
Em thân mến,
Đến bây giờ chị có thể gọi em là thân mến mà thực sự thấy thoải mái được rồi. Cả mấy năm qua, chị đã theo sát từng bước đường của em. Chị biết em đã hoàn toàn không còn là em của ngày xưa nữa. Em đã trở thành một ca sĩ có danh phận. Tên em được in trang trọng trong những chương trình đẳng cấp. Và giọng hát của em thực sự đã làm trái tim người nghe run rẩy. Trong đó có chị.
Chị chúc mừng em !
Em có biết không, rất nhiều chương trình có em biểu diễn chị đã âm thầm là một khán giả. Những chương trình đầu tiên chị còn hơi có cảm giác gợn gợn nhưng càng về sau thì cảm giác càng thoải mái dần. Rồi đến lúc chị đã có thể thưởng thức giọng ca của em như là một nữ nghệ sĩ chứ không phải là một ca sĩ mà chị đã từng … quen.
Thục Vy rùng mình. Cô đã nhận ra chủ nhân bức thư này. Vội vàng nhắm mắt, thở sâu. Là cô đang thực hành bốn hơi thở an tịnh tâm hành của kinh Quán Niệm Hơi Thở.
Ta đang thở vào và có ý thức về tâm ý ta; ta đang thở ra và có ý thức về tâm ý ta, người ấy thực tập như thế.
Ta đang thở vào và làm cho tâm ý ta hoan lạc; ta đang thở ra và làm cho tâm ý ta hoan lạc, người ấy thực tập như thế.
Ta đang thở vào và thu nhiếp tâm ý ta vào định; ta đang thở ra và thu nhiếp tâm ý ta vào định, người ấy thực tập như thế.
Ta đang thở vào và cởi mở cho tâm ý ta được giải thoát tự do; ta đang thở ra và cởi mở cho tâm ý ta được giải thoát tự do, người ấy thực tập như thế.
Cảm thấy sự bình tĩnh đã trở lại, Thục Vy đưa mắt chậm theo những dòng chữ:
Em đã rất khác. Chị cũng khác. Bây giờ chính chị không tin rằng mình đã từng bị tổn thương nặng nề. Do khờ khạo yêu tin. Có những thời gian dài những câu thơ cay đắng này gần như là một thứ kinh thánh chị nhẩm hàng ngày. Nó được chắt ra từ trái tim đàn bà rỉ máu, như chị.
và em chợt thương những người phụ nữ suốt đời chung thủy
suốt đời vùi hồn trong những kỷ niệm
ngỡ thiêng liêng
ôi những người phụ nữ không biết quay lưng
sẽ không bao giờ
không bao giờ nhận ra hết những ngõ ngách bạc bẽo trong trái tim lạnh lùng phản bội (***)
Chị đã ốm lửng trong một thời gian dài. Đêm không ngủ được nhưng đến sáng thì không muốn ra khỏi giường. Bác sĩ cho chị uống thuốc an thần nhưng giấc ngủ vẫn không đến. Còn cả ngày hôm sau thì chị luôn lơ mơ trong trạng thái say thuốc. Nhưng chị sợ nhất vẫn là những buổi trưa, hễ nhắm mắt lại là chị như bị rơi xuống một cái hố sâu theo những vòng xoáy trôn ốc. Chị rơi mãi rơi mãi. Không chạm đáy. Và không thể thở bình thường. Những cơn thở dốc thường xuyên khiến giọng nói của chị không còn âm sắc, luôn hụt hơi.
Cả nhà không hề hay biết cơn sang chấn tâm lý nặng nề của chị. Chồng chị càng không biết. Anh ấy đang bận mà. Bận công việc. Bận em.
Chị đã bị trải qua những cảm xúc trái ngược. Cảm xúc ban đầu là chị muốn phá tan tất cả. Tình yêu của chị. Lòng tin của chị. Tan tành. Hóa ra giá trị của chị chính là người đàn ông mà chị tôn thờ, chung thủy đến mức khắc nghiệt. Phải mất rất nhiều thời gian sau đó chị mới hiểu được rằng mình đã sai khi định giá bản thân như thế. Còn khi ấy, điều khiến chị không hành động mất kiểm soát chính là ý nghĩ về các con. Suy cho cùng đàn bà có thể hy sinh tất cả vì các con của mình. Nếu chị không giữ được bình tĩnh, công việc của chồng chị bị ảnh hưởng. Điều đó không có nhiều ý nghĩa với chị nữa. Nhưng hình ảnh của anh ấy trong lòng các con sẽ bị hoen ố và chúng sẽ khổ. Chị không cho phép mình làm hỏng tuổi đẹp nhất của các con mình. Chị đã nghĩ cần làm tất cả để giữ cho các con mình một cuộc sống bình thường.
Em còn nhớ chứ, chị đã tìm gặp em. Hôm ấy chị nhớ em mặc cái váy trắng có đăng ten bồng bềnh. Em giống chị hồi trẻ một cách kỳ lạ. Tủ quần áo của chị có rất nhiều váy trắng. Đủ sắc độ. Trắng tinh có. Trắng ngà có. Hồi đó chị hay mua váy áo màu trắng cũng vì anh bảo: Em mặc màu trắng nhìn rất nhẹ dạ, chỉ muốn ôm. Tim chị nghẹn lại, anh ấy đã si mê một cô gái rất giống với chị ngày xưa, có lẽ là vì anh ấy yêu bóng hình đó, yêu chị. Có lẽ là chị gần điên nên mới nghĩ như vậy nhỉ? Một chút sến trong lòng nhanh chóng qua đi. Nhưng nó giúp chị hiểu rằng mình còn yêu anh ấy nhiều lắm và không thể để mất.
Chị còn nhớ rất rõ mặt em tái đi khi chị ngồi xuống trước mặt em. Em không thể ngờ được vì sao chính là chị chứ không phải anh ấy lại có mặt ở cái quán đó, đúng vào giờ em hẹn, đúng không? Em làm sao mà hình dung nổi chị- một người mắt kém và dốt công nghệ lại có thể đột nhập vào máy tính của chồng chị và đọc hết những lời hẹn hò?
Lần đầu tiên nhìn thấy em, chị cuộn trào trong lòng ý muốn nói ra những lời cay đắng. Em - kẻ đánh cắp tình yêu của đời chị. Em - con bé nhâng nháo đã gọi chị là bà lão trong những nhắn tin yêu đương. Em - kẻ ranh mãnh đã khuyên chồng chị mỗi lần nhắn tin chỉ cần giấu kính của chị đi là yên tâm tự do kể cả khi chị đang ở ngay trong nhà, bên cạnh anh ấy. Em cao thủ đấy nhưng em không lường được rằng chị tuy mù công nghệ và cả mù dở nhưng chị cũng biết đến khái niệm phần mềm gián điệp. Khi người đàn bà bị chọc giận, họ có thể làm những điều phi thường với cả chính họ. Làm sao chị có thể tưởng tượng một ngày, chị có khả năng xóa những dòng tin hẹn hò của em, để bưu phẩm không bao giờ đến được với người nhận.
Bưu phẩm. Thục Vy thở dốc. Dường như người đàn bà ấy đã lường hết cảm xúc yếu sẽ đến với cô khi đọc bức thư. Hôm nay chị ấy cũng gửi đến cho cô một bưu phẩm.
Chị đã làm gì nhỉ? À, chị đặt trước mặt em hai đồ vật đúng không? Một là thỏi son đẹp còn vật kia là một chiếc USB, trong đó ghi lại toàn bộ những gì chị thu thập được. Hình ảnh. Nhắn tin. Cả những tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng. Chuẩn một mối quan hệ tình tiền thời hiện đại phải không? Chị cho phép em chọn, hoặc là thỏi son chị tặng hoặc là toàn bộ những bí mật lâu nay của em sẽ được tung lên mạng facebook, gửi cho bạn trai hiện tại của em và đến đoàn nghệ thuật nơi em vừa mới được ký hợp đồng.
Em ạ, nghề ca sĩ cần rất nhiều tiền, để nuôi hình ảnh phù hoa của các em trước công chúng. Em nhà nghèo, mới ra nghề thì dĩ nhiên nhu cầu đó càng lớn. Em đã chọn con đường kiếm tiền nhanh nhất là bám vào một đại gia, như người ta vẫn thường gọi những đàn ông thành đạt như chồng chị. Dĩ nhiên mối quan hệ đó phải được khoác một tấm aó đẹp đẽ - là tình yêu. May cho chị , tình yêu là điều không tồn tại trong mối quan hệ này- từ phía em, nếu không chị đành nhận phần thua luôn từ đầu. Chị có thể tự tin nói điều đó sau khi biết em vẫn duy trì một mối quan hệ, hy vọng đó là người em thật sự yêu. Nhưng cơn mê đắm của chồng chị thì có thật. Chị đau lòng với điều ấy nhưng chị cố lừa mị mình đó là bản chất đàn ông, họ mang bản năng đi săn từ trong tiền kiếp. Dù sao chị cũng cảm ơn giời vì em không yêu chồng chị. Em đến hát cho một cuộc vui của các đại gia và em đã trong đám đông chọn lấy một người.
Chồng chị dĩ nhiên không biết em vẫn duy trì song song mối quan hệ với một người đàn ông khác. Vì thế người cần chủ động rời xa chỉ có thể là em thì mới bảo đảm thành công.
Em có biết câu chuyện người ta thường kể là có một hạt muối kia đứng trên bờ biển. Nó đặt câu hỏi rằng nước biển nghe nói là mặn, nhưng mặn tới mức độ nào? Nó không biết và nó muốn so sánh. Lúc đó có một người trả lời: Nếu con muốn biết nước biển mặn tới độ nào thì cách hay nhất là con nhảy xuống biển, tan thành nước biển, thì lúc đó cái biết của con về độ mặn của nước biển mới là một hiểu biết tuyệt đối, tại vì con đã thành ra nước biển rồi! Nếu con đứng trên bờ mà hỏi nước biển mặn cỡ nào thì dù có người giải thích cặn kẽ cho con, con cũng không thể nào hiểu được. Vì vậy mà hạt muối nhảy xuống biển, trở thành nước biển, nhờ đó mà cái biết của hạt muối về nước biển là một hiểu biết sâu sắc nhất.
Nếu em không đặt em ở trong cảm giác của chị thì làm sao em hiểu chị đã đau, đã tuyệt vọng đến mức độ nào? Bằng vào những gì em đã làm, chị tin rằng em đã như hạt muối nhảy xuống biển, trở thành nước biển. Chị có lạc quan quá không? Chị luôn muốn nghĩ tốt về mọi người vì điều đó khiến chị cảm thấy cuộc đời nhẹ nhõm hơn.
Chị không rõ em đã vượt qua những ngày tháng khó khăn đó bằng cách nào. Nhưng chị vui vì em đã giữ lời hứa với chị. Em đã rời xa được mối quan hệ tội lỗi. Em đã chăm chỉ phát triển nghề nghiệp bằng chính thực lực của em. Rồi em đã có tên trong lòng khán giả và chắc chắn là tiền cát xê hiện giờ đã đủ để em có thể tự tin sống đàng hoàng mà không cần phải bám vào một cái phao nào? Có thể chị chủ quan khi nói thế nhưng dù như thế nào thì chị nghĩ mình cùng nên chúc mừng nhau. Và chị muốn nói với em một điều rất cũ, chị không định răn dạy em đâu mà là chia sẻ. Chỉ khi mình biết bơi thì thả vào đâu cũng không chìm, còn nếu cứ phụ thuộc vào phao thì bất trắc lắm. Giờ cái gì chả có đồ rởm, kể cả là phao em nhỉ.
Chị gửi em một lời chúc phúc cho năm mới đang đến rất gần. Chị đã trở thành fan thật sự của em. Em có thể tin hoặc không. Còn chị biết mình đang nói những điều thật lòng.
(***) Thơ Đinh Thị Thu Vân