Hồi nhà văn Nguyễn Xuân Khánh còn sống, thi thoảng gặp ông ở nơi này chỗ nọ, ông chỉ mủm mỉm cười. Giữa đám đông, ông có vẻ kiệm lời, cứ ngồi lặng lẽ nghe người khác nói. Lúc ấy, tôi thường nghĩ, những gì ông muốn nói, đều đã nói trong tác phẩm như tiểu thuyết lịch sử “Hồ Quý Ly”, “Mẫu Thượng ngàn”, “Đội gạo lên chùa”, hay “Miền hoang tưởng”, “Chuyện ngõ nghèo”… Một nhà văn mà chỉ được người ta nhớ ở những cuộc đăng đàn với những ý kiến phát biểu rổn rảng, hẳn không phải là hình mẫu nhà văn mà Nguyễn Xuân Khánh muốn xây dựng.